top of page

Chị Ong Nô : Gender Fluid giữa cuộc đời đầy lề thói

Updated: Jun 30

Tựa đề với chữ thể hiện blog viết cho cá nhân thuộc về cộng đồng gender fluid

Chào chị, Em không biết liệu em có phù hợp để gửi tâm sự ở đây không nữa nhưng dù sao thì cảm ơn chị trước vì đã xem qua những tâm sự này.

Đầu tiên thì chắc là em nên giới thiệu về bản thân mình trước. Em là một Gender Fluid với thiên hướng nghiêng về nữ nhiều hơn khi phần lớn thời gian bên ngoài em đều ăn mặc và hành động như nữ giới (trừ khi ở gần gia đình vì em chưa comeout). Em đang trong một mối quan hệ có thể nói là mập mờ với một bé nữ nhỏ hơn em cũng vài tuổi. Hai đứa quen nhau trên Tinder và đã có mấy lần hẹn đi chơi với ăn uống chung và cũng thấy hợp nhau lắm. Nhưng chuyện là bản thân em cũng không biết có nên tiến xa hơn không trong khi bên kia cũng không có một phản ứng gì cả.

Em cũng gọi là có kinh nghiệm tình trường, nhưng chắc vì thế mà em sợ yêu lắm chị à. Em còn chuẩn bị một kế hoạch lớn rằng mình sẽ độc thân cho đến khi qua thế giới bên kia cơ. Nhưng nói như thế không có nghĩa là em không sợ sự cô đơn. Khi mọi người đều có một kết thúc tốt đẹp bên người thuộc về họ thì em vẫn cứ một mình như thế mãi mãi vậy đấy. Lại một lần nhưng nữa nhưng lần này là về những thứ thực tế hơn đó là tình trạng sức khoẻ và kinh tế của em. Thành thật mà nói thì em vẫn ám ảnh chuyện tiền bạc nhất là khi trong một mối quan hệ, chắc có chị em mới dám nói vì ai cũng sẽ đánh giá em khi nghe câu này nhưng nếu họ là em thì chắc chắn họ sẽ hiểu sự bất lực khi không thể nào trả đủ tiền cho một bữa hẹn. Gia đình em vốn không khá giả gì nên em cũng không muốn họ gánh thêm một gánh nặng nữa liên quan tới em. Đó là chưa kể đến sức khoẻ tệ hại của em vào thời gian này. Dù ngoài đời em thể hiện khác hẳn những gì em miêu tả nãy giờ với chị nhưng đó là cách mà em nghĩ là sẽ bảo vệ được bản thân mình đồng thời cũng là tác động khiến mọi người và cả bé kia nghĩ sai về em.

Sợ yêu nhưng cũng sợ cô đơn là một chuyện còn một chuyện nữa là bé ấy lesbian nhưng em không hẳn là nữ. Sinh hoạt của hai người phần nào cũng có một số hạn chế nhất định và thú thật thì em cũng không biết cả hai sẽ "lâm trận" như thế nào nữa. Em còn nghĩ là có khi bé ấy còn sợ nữa kia. Có thể là quá sớm để nghĩ về việc này nhưng trong một mối quan hệ khi cả hai đều qua con số 2x rồi thì có lẽ điều ấy là tất nhiên và đó cũng có thể là dấu chấm hết cho quan hệ của hai đứa.

Yêu hay không yêu, em cũng chẳng biết nữa, xung quanh em bọn nó bắt đầu có một ai đó để quan tâm còn em thì chẳng biết là mình sẽ thế nào nữa hay là lại chết già trong cô đơn đây.

Một lần nữa cảm ơn chị vì đã lắng nghe em, mong rằng sau này em có thể trở thành một người để mọi người tin tưởng như chị.






Chào em,

Đầu tiên, chị muốn nói là em sẽ luôn được welcome trong ngôi nhà bede này của chị. Đây chính là mục đích ban đầu của Les Nói và mục trả lời thư này. Cuộc đời ngoài kia đã đủ phán xét, kì vọng rồi, chị luôn hi vọng mấy đứa có thể tìm được một nơi chốn an toàn ở đây để có thể tâm sự và sẽ nhận lại được câu trả lời đàng hoàng, nghiêm túc, khoa học. Mọi câu hỏi cũng như mỗi cá nhân hỏi nó, đều đáng quý, đáng được lắng nghe một cách nghiêm túc.

Có một điểm chị thấy khá thú vị trong thư. Thứ duy nhất có vẻ chắc chắn ở tất cả chuyện này chính là chuyện em là một Gender Fluid. Còn lại thì nó là cả một vùng trời đầy “mập mờ”, “không biết” và “sợ”.

Chị sẽ nói về chuyện dating trước vì nó là vấn đề dễ xử lý hơn ở đây.

Em có nói là em có kinh nghiệm tình trường nhưng lại sợ yêu. Chị đoán em đã trải qua một (vài) lần vỡ vụn trái tim rồi nên nỗi sợ trong em mới lớn như vậy. Chị không biết bây giờ hai đứa có còn quen nhau nữa không, nếu có thì đã đến đâu rồi. Thật ra chị thấy vầy nè, hai đứa đã hẹn hò được một thời gian rồi, bạn ấy thừa biết em ra sao nhưng bạn ấy vẫn chọn tiếp tục đi cùng em mà. Đó là một tính hiệu rất tốt. Nếu là người không chấp nhận cơ thể em thì người ta đã từ chối ngay từ đầu rồi. Còn nếu hai đứa đã thử lên giường với nhau và mọi thứ thật sự có vấn đề thì cũng đâu phải chuyện xấu gì. Nó chỉ có nghĩa là người này không phải người dành cho em thôi.

Có những thứ mình có thể vì người mình yêu mà thay đổi, như là bớt uống trà sữa lại hoặc treo áo khoác đúng chỗ khi về nhà. Nhưng sexuality của mình không nằm trong số đó.

Em, và sexuality của em, không có gì là sai cả. Nó giống như một đoá hoa cúc hoạ mi vậy, chỉ đơn giản là tồn tại và xinh đẹp.

Đó, là em đó.

Nhưng nếu người ta dị ứng hoa thì em có xinh đẹp cỡ nào thì cũng đâu có ý nghĩa gì. Thế giới này rộng lớn lắm. Điều đó càng đúng hơn khi em ở Sài Gòn hoặc Hà Nội. Chỉ cần thật sự nghiêm túc muốn yêu và được yêu, em sẽ tìm được điều đó cho mình.

Đó là chuyện yêu đương và dating, giờ chị sẽ nói đến vấn đề lớn hơn, có thể là nguồn gốc của mọi bất an trong cuộc đời em - Sự trôi đi vô định của em giữa dòng đời.

Có vẻ như em đã chọn ngồi ghế sau trên chiếc xe cuộc đời của mình rồi, vì em nói về nó như em hoàn toàn bất lực trước nó rồi. Chị hiểu là ở hiện tại em cảm thấy hoang mang khi nghĩ về tương lai, về việc mình muốn là ai, muốn sống cuộc sống thế nào. Nếu em giống chị lúc trước, thì chắc em hay mơ mộng về tương lai mình đã tự tin hơn, thoải mái hơn với bản thân, có tự do tài chính, có một người để gọi là nhà. Nhưng mọi thứ ở hiện tại mù mịt quá, mình không nhìn thấy được con đường nào để đi cả. Cộng với chuyện phải giấu bản thân, em sẽ càng cảm thấy lẻ loi, bất lực giữa cuộc đời. Rồi mình lại càng sợ hơn, càng không dám đi về phía trước, trở thành một vòng lẩn quẩn đi xuống.

Nhưng mà em biết sao không. Cuộc đời này của em chỉ có một thôi. Và mình hoàn toàn có thể sống theo đúng ý mình muốn.

Nghe khó tin quá phải không? Lúc bằng tuổi em chị cũng nghĩ như thế. Khi đó phụ huynh chị không chấp nhận nổi chuyện chị bede, ba chị nói rất nhiều lần chị là một nỗi thất vọng cả về mặt giới tính lẫn career, mẹ chị luôn nghĩ chị không làm được gì trong cuộc đời này. Thứ tệ nhất là chị cũng tin như thế đó.

Chị ước là có thể nói với em rằng mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn và họ không còn nghĩ như vậy nữa. Nhưng những suy nghĩ, niềm tin đó hiện tại vẫn còn ở trong lòng họ và nó có thể sẽ chẳng bao giờ thay đổi được. Thứ duy nhất thay đổi ở đây là chị không còn tin rằng chị vô dụng và thua kém mọi người nữa. Chị không cướp của giết người, không ngoại tình, không nhậu nhẹt, vẫn đi làm bình thường, vẫn đóng góp cho xã hội thì tại sao chị lại phải thấy xấu hổ?

Chị ở hiện tại đã có người để gọi là nhà, có công việc ổn định và thoải mái hơn với cơ thể. Theo lý thuyết thời đại học thì chị đã phải an yên rồi, nhưng sự thật không phải như vậy. Chị phát hiện là tình yêu hòa hợp nhất vẫn như cái cây cần được chăm sóc mỗi ngày, stress công việc vẫn tới đều đều ở bất cứ title nào, cơ thể thì buồn cười là không còn khỏe như hồi mình ngồi mơ mộng nữa. Câu “mình hoàn toàn có thể sống theo đúng ý mình muốn” là đúng, nhưng chưa đủ. Nó còn một vế sau nữa: “Mình phải sẳn sàng đối mặt với những trách nhiệm sự “đúng ý” đó mang lại”. Nhất là khi mình muốn sống như một người tốt, sống đàng hoàng, không một gợn xấu hổ nào về bản thân.

Nếu em thật sự muốn sống hạnh phúc và muốn được mọi người tin tưởng thì em chỉ cần làm một điều thôi. Em học cách biết bản thân muốn gì. Rồi sau đó biến nó thành hiện thực.

Đôi khi nó chỉ là ngưng phán xét bản thân thôi.

Chị lấy ví dụ cụ thể cho dễ hình dung nhé. Chị sẽ chia ra hai part “Em muốn” và “Trách nhiệm”.

Về vấn đề tình cảm:

  • Em muốn: Tiến xa hơn trong chuyện tình cảm.

  • Trách nhiệm: Chuyện em muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ đâu có liên quan gì lắm đến chuyện bên kia có bật đèn xanh cho mình lắm đâu. Nếu em muốn tiến xa hơn, thì em phải quyết định và nói cho bạn ấy biết. Sau đó bạn ấy mới trả lời cho em được là chuyện đó possible hay không. Bạn ấy không thể đọc được suy nghĩ hay nỗi sợ của em để chủ động giải quyết đâu, biết đâu bạn ấy cũng đang chật vật với những nỗi sợ riêng thì sao. Nếu em quá sợ mà không quyết được, em phải để bạn đi. Nếu bạn ấy cũng muốn tiến vào mối quan hệ nghiêm túc, em sẽ phải step up để làm người yêu nghiêm túc. Tức là phải tìm cách để mình available physically, emotionally và financially. Nếu đã quen mà em phát hiện rằng có bất cứ cái nào bạn cần mà em không cho bạn được, em phải chia tay với bạn.

Vấn đề sức khỏe:

  • Em muốn: Sức khỏe được cải thiện.

  • Trách nhiệm: Sức khỏe là nền tản để em làm mọi thứ. Trong thư em không nói rõ vấn đề sức khỏe của em là gì nên chị không có lời khuyên rõ ràng được. Chị sẽ chia ra làm hai trường hợp: một là em gặp vấn đề mãn tính, sẽ không thể khỏe như bạn đồng trang lứa; hai là cơ thể em đang suy nhược do tâm lý và thói quen.

    • Nếu là vấn đề mãn tính, điều ưu tiên hàng đầu chính là em không để cho bệnh nặng hơn, tức là phải uống thuốc mỗi ngày đều đặn, đi tái khám đúng hẹn, đọc hết tất cả về bệnh của mình để hiểu rõ em đang đối diện với cái gì và không đẩy cơ thể qua khỏi giới hạn. Sau đó thì hãy cố gắng mỗi ngày tập thể dục, ăn uống đúng bữa, đủ chất, quan tâm đến những người quan trọng trong đời mình as best as you can, mỗi ngày đều cố học được một thứ mới. Mỗi người có một mức độ khỏe mạnh vật lý riêng, hãy tìm mức độ của bản thân.

    • Thật ra những điều ở trên cũng là cách để em vượt qua chuyện suy nhược cơ thể do tâm lý và thói quen. Thứ khác biệt chỉ là em sẽ cải thiện được mức độ khỏe mạnh vật lý rất nhanh nếu không có bệnh mãn tính. Cố gắng đừng sống trên mạng và ở trong màn hình nhiều quá, dù em có đang chạy trốn thứ gì ở ngoài đời thật thì em cũng không tìm được an toàn ở trong những cái màn hình đó đâu. Thứ duy nhất nó đem lại chính là em bị cuộc sống bỏ lại phía sau thôi. Những thứ làm mình đau đớn không phải do lỗi của mình, nhưng đối mặt với nó chính là trách nhiệm của mình, không ai làm giúp mình được cả.

    Khi có một baseline sức khoẻ ổn định rồi thì em mới biết chắc chắn được sức mình đến đâu, ví dụ như em có khả năng chở người yêu mình đi công việc khi bạn cần gấp hay không, em có khả năng đi làm thêm hay không, hoặc em có khả năng thật sự lắng nghe và cho người yêu lời khuyên khi bạn cần em không. Điều đó dẫn chị đến vấn đề tiếp theo.

    Vấn đề tài chính:

    • Em muốn: Có tự do tài chính hơn để có thể đi hẹn hò và bắt đầu độc lập ra khỏi gia đình.

    • Trách nhiệm: Chị cũng không rõ về hoàn cảnh tài chính của gia đình em hiện tại như thế nào, trước giờ vẫn luôn khó khăn hay vừa gặp biến cố. Nhưng dù cho nó là gì thì hiện tại em cũng đã ở tuổi 2x rồi, sự lựa chọn của em thật sự rất nhiều.

      Nếu em không phải lao động chính hay chịu trách nhiệm tài chính cho gia đình thì chị làm một phép tính sơ nhé. Theo Nghị định số 38/2022/NĐ-CP thì mức lương tối thiểu khi làm theo giờ là như sau: 23.800 đồng (vùng 1), 21.200 đồng (vùng 2), 18.600 đồng (vùng 3), 16.600 đồng (vùng 4) mỗi giờ. Chị đoán là em nằm trong vùng 1 hoặc 2 thôi, vậy tức là nếu em đi làm một ngày sẽ là 21k x 8hr = 168k (chị làm tròn số cho dễ tính, chị chậm toán lắm). Một tuần 5 ngày sẽ là 840k. Một tháng sẽ là 3.360k. Do em nói em đang ở cùng với gia đình nên toàn bộ số tiền đó là thu nhập khả dụng (disposable income) của em. Em muốn làm gì với số tiền đó cũng được, có xài hết thì cuộc đời của em vẫn có thể tiếp tục một cách êm đẹp. Một tuần mình đi 2-3 lần hẹn hò 100k, 1 tháng 1 lần đi ăn sang 500k thì tới cuối tháng em vẫn có trong tay ít nhất 1.600k để dành cho những lúc chẳng may bị ốm, cần sửa xe.

      Mới hẹn hò ở tuổi 2x thì chị nghĩ như vậy là reasonable rồi, không cần phải tuần nào cũng ăn 500k hay mua đồ có giá trị thường xuyên cho nhau đâu. Mình vẫn đang là những người trẻ, cần xây dựng tương lai mà. Đến một lúc, cái người ta cần ở mình không phải là cái Iphone 16 hay chiếc Vespa đâu mà là có khả năng trả tiền bill đúng hạn, khi cần thì có thể chụp MRI không đắng đo và sự điềm tĩnh khi phải đi làm giấy tờ ở cơ quan nhà nước. Mình phải chuẩn bị bản thân để ngày đó đến. Mà ở trên chỉ là mức lương cơ bản tối thiểu thôi, em hoàn toàn có thể tìm những job thu nhập cao hơn với con đường thăng tiến rõ ràng hơn.

      Còn nếu lỡ em đang là lao động chính, phải đóng góp vào tài chính gia đình, thì em càng phải nhớ cuộc đời này của em chỉ có một thôi. Tuổi 20s của em cũng chỉ có một thôi. Theo như chị hiểu thì ở nhà em presenting là nam. Nếu ba mẹ em thương em, họ sẽ muốn em bắt đầu có cuộc sống riêng ở tuổi này rồi. Người lớn tuy không hiểu về hạnh phúc cá nhân như mình hiểu, nhưng người ta biết rõ trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng. Và như ở trên chị tính, chi phí hẹn hò phù hợp với hoàn cảnh em bây giờ thật sự là không tốn kém, người thật sự muốn ở bên em người ta sẽ hiểu cho em mà. Nhưng nếu em không bắt đầu chọn bản thân thì sẽ chẳng có tương lai nào ở đây cả.

Và cuối cùng là chuyện em vẫn chưa come out với gia đình. Chị thật sự nghĩ đây là lý do rất lớn cho sự trì trệ, tiêu cực trong cuộc sống của em.

Chị biết em đang ở trong một thế rất kẹt vì không thể sống đúng con người thật của mình ở bất cứ mặt nào. Trong thư em có nói đến việc vẫn chưa come out với gia đình, nên em vẫn presenting nam tính ở nhà. Chị đoán là em không nhận ra, nhưng em đã đặt mình vào một cái hộp kín hầu hết thời gian trong ngày rồi đó. Những người thật sự quan trọng với em, họ hoàn toàn không biết em là ai cả.


Cách mình mặc đồ, để tóc và danh xưng chính là cách tâm hồn của mình được bộc lộ, cách mình yêu cầu thế giới nhìn nhận mình là ai và từ chối những người không phù hợp với mình. Nên mới có chuyện bất kể là bede hay thẳng, chỉ cần em đụng đến ngoại hình người khác thì người ta xù lông lên chuẩn bị fight với em, vì đó là sự tấn công đến linh hồn của người ta. Nếu em sống đúng thì người ta nhìn vào cách em thể hiện tâm hồn và nghĩ là: “À, nó chắc là không muốn được gọi là “anh”, nó đang từ chối những vai trò đi theo chữ “anh” đó” rồi đối xử với em theo đúng như vậy. Nếu em không, người ta sẽ kể câu chuyện cuộc đời của em giùm em, quyết định cuộc đời của em cho em. Và đó là chuyện đã diễn ra lâu nay. Em càng ngày càng thu mình nhỏ lại để phù hợp với câu chuyện đã được viết cho em từ lúc trước. Sự vô định trong em chính là khoảng cách ngày càng xa giữa ước mơ, hoài bão của em và con đường em đang chọn đi.

Chị cũng biết là đến đây em sẽ nghĩ ngay đến chuyện ba mẹ em không chấp nhận nổi chuyện em là ai. Chỉ nghĩ đến thôi mà em đã thấy sợ và đau lòng vô cùng rồi. Đó là ngày em sẽ phải làm người lớn thay cho ba mẹ em, nhìn thấy họ loay hoay trong nỗi đau của bản thân và chọn trút nỗi đau đó lên em. Chính nỗi sợ này đã kéo em lại, làm em không dám bước bước tiếp theo trên con đường đời. Kiểu như nếu như em cứ giữ bản thân đủ nhỏ thì họ sẽ vẫn là những người lớn to lớn, có thể làm được tất cả mọi thứ trong em. Cách đó chưa bao giờ work cả em ạ, thứ duy nhất ở cuối con đường đó là em trở thành một cái vỏ ốc không hồn, đầy oán hận với ba mẹ thôi. Cả em và ba mẹ em đều không xứng đáng bị đối xử như vậy đâu.

Hãy độc lập trong tài chính và thời gian. Khi đó em muốn sống thế nào thì cũng không ai đánh giá gì được ở em cả, vì em không phạm pháp, em đóng góp cho xã hội và em tự chăm sóc cho bản thân được. Không có gì thu hút người khác như một người biết mình là ai và có khả năng function trong xã hội với enjoy cuộc đời này đâu. Những thành phần kì thị bede sẽ luôn nhìn mình với ánh mắt kì thị rồi, mình cũng chẳng muốn giây vào những người đó đâu. Mình đang cần những người bị thu hút bởi mình, cảm thấy mình hay ho mà. Thế giới này rộng lớn lắm, Hà Nội 8,5 triệu dân, Sài Gòn 9,5 triệu dân, sẽ có ít nhất 1 người dành cho em mà.

Hãy dành năng lượng em đang dùng để thể hiện hình ảnh không đúng về bản thân mà bắt đầu thể hiện đúng tâm hồn bên trong của mình đi nè.

Thương,

Chị Ong

Comentarios


  • Facebook
  • Instagram
bottom of page