top of page

Chị Ong Nô | Con đường nào để vượt qua định kiến giới tính và lối mòn "vai trò" của phụ nữ trong Văn hóa Việt Nam

Signpost on purple background shows "Lost," "Disoriented," "Perplexed," "Confused." Vietnamese text expresses the uncertainty of being a woman and queer inVietnamese culture.

Chào bé 🐝 và các chị em đồng môn, không biết ở đây có ai thường xuyên trải qua cảm giác mơ hồ về tương lai và stress khi liên tục bị gia đình làm mai mối, hối chống lầy như mình k?


Vì đã trên 30 và lại là léc biên kín, hướng nội nên hầu như xung quanh không ai nhận ra mình tím rịm. Mỗi ngày mẹ, các cô dì, chú bác bắt đầu ngồi lại phân tích cho mình nghe về cuộc sống k gia đình, con cái sau này nó khủng khiếp đến nhường nào, rồi lại bắt phải đi gặp, đi ăn hay mời đủ các thể loại bạn trai về nhà cho mình làm quen vì cả nhà thấy mình quá thụ động tìm bạn trong khi tuổi đã lớn.


Mình thì đã có em người yêu quen nhau cũng đã gần 7 năm từ khi e còn học tp mình ở nhưng khi ra trường phải về quê làm theo ràng buộc do tỉnh tài trợ học phí và bị tỉnh giảm bằng ĐH, mình cũng có việc làm ổn định và chăm sóc mẹ đã gần 70 tuổi nên cũng không còn nghĩ đến việc dọn ra ở riêng nữa. Nên 2 đứa cứ duy trì mqh bằng cách vài tháng sẽ đi thăm nhau vào những dịp cuối tuần hay lễ.


Nhưng công việc của mỗi đứa ngày càng bận rộn nên khoảng cách gặp nhau cũng thưa dần. Chỉ còn liên lạc với nhau mỗi ngày qua facetime và tn. Những ngày cả 2 đau bệnh hoặc có việc buồn cũng chỉ an ủi nhau qua tn cứ thế đi qua dần dà cái cảm giác cô đơn, bất an, không biết tương lai sẽ thế nào cứ chiếm lấy tâm trí mình nhiều hơn.


Và do xa cách, môi trường sống cũng khác nhau nhiều nên gần đây khi bên cạnh nhau dù k được mấy ngày nhưng bọn mình tranh cãi và giận nhau gần hết thời gian. Rồi lại quay về với cái guồng cả 2 chịu sức ép hối thúc từ gia đình ngày càng gay gắt hơn…Trước đây mình rất ghét những ng suy nghĩ tiêu cực nhưng bây giờ chính mình lại tự hỏi: Yêu một người sao buồn đến thế!?


Chào bạn,


Khi nhận được lá thư này mình lo lắng không biết làm sao để trả lời được cho trọn vẹn nữa. Thật sự là trường hợp của bạn rất khó để có thể nhận xét bạn nên/không nên làm gì, vì mỗi người có một cuộc hành trình khác nhau. Thêm nữa, gia đình là một chủ đề gợi lên nhiều cảm xúc lớn ở người Á Đông mình.


Đọc xong thư, mình nhìn thấy hai điểm lớn nhất, trông có vẻ là hai vấn đề khác biệt nhưng thật ra là chỉ có một. Đó là việc bạn chưa come out với gia đình và cảm giác cô đơn, bất an trong mối quan hệ.


Mình nói về chuyện dễ giải quyết hơn trước nhé (dễ ở đây là kiểu đi du lịch Đài Loan sẽ dễ hơn đi định cư ở Mỹ á, chứ tự thân đi du lịch Đài Loan nó hoàn toàn không dễ).


Yêu xa là một cuộc chơi tốn kém về tài chính, thời gian và sự an toàn. Trước giờ, mình vẫn nghĩ những cặp đôi có thể yêu xa chính là những cặp đôi trưởng thành và có một cái timeline tiến tới việc yêu gần. Cụ thể là những người trên 30 và chỉ tạm thời xa nhau vì du học hoặc lý do nào đó ngắn hạn 2-3 năm thôi. Mấy cặp thẳng yêu xa sẽ thuận tiện hơn bede nữa.


Còn yêu xa mà không có đích đến, thì giống như bạn đang tự đốt cháy mình để sưởi ấm cho tình yêu của hai người vậy. Mình biết nghe câu này xong bạn sẽ buồn lắm vì dù sao hai người cũng đã đi với nhau một thời gian dài như vậy rồi, cảm giác thân thương biết bao nhiêu, cùng nhau trải qua nhiều chuyện. Nhưng mà nỗi niềm cô đơn, bất an hiện tại là dấu hiệu cho thấy bạn đã đốt bản thân quá lâu rồi đó; cơ thể và tinh thần của bạn đã mệt mỏi rồi.


Thật ra mình cũng vừa bước ra khỏi một cuộc tình 6 năm hồi giữa năm nay thôi. Câu chuyện của mình có một phần giống giống bạn, thành ra mình tốn một thời gian cho tâm trạng ổn định mới dám trả lời thư này. Mình và người yêu cũ chia tay khi tình cảm dành cho nhau vẫn đong đầy bạn ạ. Mình và bạn ấy gặp nhau khi cả hai chỉ vừa ra trường đi làm chừng một năm. Hai đứa cũng cùng đi qua khá nhiều chuyện, trong đó có những chuyện mà mình nghĩ chỉ xảy ra trong phim ảnh. Nhưng rồi cuộc đời hai đứa bắt đầu rẽ đi những hướng khác nhau. Nước mắt có rơi. Hi vọng tràn đầy rồi lại cạn kiệt.


Sau tất cả thì bài học mà mình học được là: Yêu nhau chính là để khi buồn có thể dựa vào nhau. Còn khi yêu mà thấy nặng nề hơn khi một mình thì nên nhìn nhận cuộc tình này một cách thực tế hơn. Có một vài câu hỏi mình nghĩ sẽ giúp bạn có bức tranh lớn về câu chuyện tình yêu này:


  • Hai bạn đã nói về tương lai chung lần nào chưa?


  • Nếu phía bạn đã khó để thay đổi thì phía bạn ấy có linh động hơn được hay không?


  • Lần cuối cùng bạn có cảm giác được yêu thương là khi nào?


Câu cuối cùng là câu quan trọng nhất, vì trong thư mình cảm nhận được một sự cô đơn rất lớn khi nói về tình yêu này. Bạn hãy suy ngẫm về nó thật kỹ nhé. Mình chỉ có thể yêu thương và hạnh phúc khi mình biết yêu thương bản thân thôi.


Mình có suy nghĩ thế này: có những người xuất hiện trong đời nhau để đi cùng một đoạn, đoạn đường đời này sẽ dạy cho cả hai những bài học rất quan trọng, nhưng rồi hai người sẽ đi tiếp những con đường khác nhau. Và đó vẫn là cuộc tình đẹp trọn vẹn vì chúng ta đã cho nhau những phần tốt đẹp nhất của bản thân rồi. Nếu kéo dài thêm nữa, e là khi nhắc đến tên nhau thì thay vì kí ức đẹp thì mình lại nhớ đến những niềm đau nhiều hơn, như vậy thì đáng tiếc lắm.


Giờ mình sẽ nói về vấn đề tiếp theo nhé. Vấn đề kinh điển của cộng đồng màu tím mình: Không được sống thật với bản thân và đối đầu với định kiến giới tính.


Ở điểm này thì thật sự mình cũng…không biết nói gì cụ thể luôn. Bản thân mình vẫn chưa có hồi kết cho chuyến phiêu lưu này. Mọi thứ vẫn nằm ở vùng màu xám, chỉ là có những ngày nó nghiêng về xám trắng khi mình thấy vui vẻ yêu đời, những ngày khác nó là xám đen khi mình thấy bế tắc. Mình không biết khi nào thì phụ huynh mới hết gay gắt khi mình đẩy chủ đề cuộc sống tình cảm của mình. Mình không biết mình có dẫn người mình yêu thương về ra mắt họ hàng như những anh chị em khác không. Có thể là vài năm nữa. Cũng có thể là không bao giờ.


Chỉ có một điều mình chắc chắn, là hồi những năm đầu 20 mình đã không nghĩ mình có thể được như ngày hôm nay: đã come out với ba mẹ, cảm thấy hài lòng, thậm chí là thích cơ thể mình, mặc đồ như ý của mình, có người để yêu thương, tính chuyện con cái. Nó không tưởng như những việc mình kể ở trên vậy.


Điều mình muốn nói ở đây là tất cả mọi chặn đường xa gần đều bắt đầu từ một bước đi đầu tiên, xong rồi đến bước đi tiếp theo. Sau một thời gian thì chúng ta sẽ nhận ra mình không còn ở chỗ cũ nữa. Điều quan trọng là điều đó đó. Ở chỗ mới chắc chắn sẽ có khó khăn, nhưng thà là mình đã đi được đâu đó rồi chứ không phải mắc kẹt mãi ở một chỗ.


Thật ra sau này mình còn nhận ra là: Có những thứ không phải trách nhiệm của mình. Như trong bài này mình có nói, chuyện chấp nhận con cái là những bài học mà người lớn phải học khi họ đến với cuộc đời này. Mình không có trách nhiệm, cũng không thể học giùm họ được.


Lo lắng của mọi người cũng có thể xuất phát từ chuyện muốn bạn được hạnh phúc, bình yên về sau; mà với người lớn thì con đường duy nhất đi đến đó mà họ biết được là qua việc có gia đình. Vậy nếu mình có thể cho mọi người thấy rằng mình có thể đạt thẳng sự hạnh phúc đó mà không cần đi qua con đường lấy chồng, thì chắc mọi người chẳng nói gì nữa đâu, cùng lắm là nói ra nói vào lúc ban đầu thôi, xong thấy mình lì quá thì kệ thôi à.


Và biết đâu họ sẽ làm bạn bất ngờ với khả năng học hỏi điều mới của họ thì sao? Có thể họ sẽ chẳng biết phải xưng hô với người yêu bạn thế nào, họ không rõ việc yêu phụ nữ có làm bạn trở thành đàn ông hay không, nhưng sau khi ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm thì họ sẽ biết là con họ hạnh phúc, bede coi vậy chứ cũng nhàm chán, bình thường thôi. Cuộc sống màu nhiệm lắm, nó chẳng bao giờ đi theo hướng mà mình nghĩ đâu.


Mong là những lời nói lan man trên có thể làm bạn dịu lòng lại một chút. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Bây giờ thế này chứ qua ngày mai, qua tuần sau, tháng sau, năm sau, mọi thứ nó đã khác rồi. Hãy cứ dũng cảm bước bước chân đầu tiên nhé.


Thương,


Chị Ong Nô.

Comments


  • Facebook
  • Instagram
bottom of page